Login

Sign Up

After creating an account, you'll be able to track your payment status, track the confirmation.
Username*
Password*
Confirm Password*
First Name*
Last Name*
Email*
Phone*
Contact Address
Country*
* Creating an account means you're okay with our Terms of Service and Privacy Statement.
Please agree to all the terms and conditions before proceeding to the next step

Already a member?

Login

Trại hè Khát Vọng 2024

Cùng chung tay đóng góp tới Trại Hè Khát Vọng 2024
90% Donated
Goal : 1,000,000,000 VND
0+
Donors
900,000,000 VND
Donated
Donate Now

Login

Follow

Ước nguyện của hơn 500 con trẻ Khát Vọng được về bên mái nhà chung!

Nhận thức được giá trị của việc kiên định theo sứ mệnh mà Khát vọng đã chọn, (không chỉ nỗ xoay sở nguồn tài chính để cung cấp tiền ăn học, sinh hoạt cho các con hàng tháng), mà còn giúp các con có thêm kỹ năng, động lực, xây dựng tâm thế với những phẩm chất đạo đức tốt đẹp và định hướng tương lai sát sao cho các con … Đó chính là mục tiêu của các chương trình trại hè thường niên.

 

Tại đây, các con sẽ thực sự có những tháng ngày hạnh phúc nhất, được khóc cười bên nhau, được yêu thương và biết cách trao yêu thương nhiều nhất ❤ Trại hè được tổ chức thường niên vào đầu tháng 7 hàng năm.

Khát khao mong chờ ngày hội ngộ của gia đình Khát vọng trong yêu thương Trại hè tháng 7 ❤

200+

Em học sinh

70+

TNV & Ban tổ chức

1.000.000 VNĐ

Chi phí tổ chức

Trại hè Khát Vọng 2013 là trại hè đầu tiên chính thức được tổ chức. Ngày đó trại hè diễn ra với quy mô nhỏ, chỉ 15 con học sinh mồ côi từ hai miền Bắc, Trung được đón về Hà Nội. Trong suốt 7 ngày diễn ra trại hè, các con đã cùng nhau ăn ngủ, cùng nhau học và trưởng thành. Các con được gặp gỡ, yêu thương chia sẻ cùng nhau, được ăn những món ăn ngon, được đi thăm thủ đô và thăm Lăng Bác Hồ. Trại hè này giống như một phần thưởng tinh thần khích lệ các con sau một quãng thời gian dài nỗ lực.

 

Lúc lên xe trở về nhà sau 7 ngày Trại hè, tụi nhỏ quyến luyến, không muốn rời xa nhau và quyến luyến cả các cô chú. Có những tình bạn đã được hình thành, và cả những lời hứa sẽ gặp lại nhau vào năm sau. Vượt qua những khác biệt, khoảng cách, và sự tự ti, giờ đây các con đã chính thức thành những đứa con một nhà, xóa bỏ các rào cản, đến với nhau hồn nhiên, trong sáng mà ân tình đã gắn bó sâu nặng như anh em ruột thịt trong nhà.

 

Dù chương trình Trại hè đầu tiên chưa thể bài bản, chỉn chu như những năm sau đó, nhưng đó là chương trình ý nghĩa nhất có tính chất bước ngoặt và làm cô Dung nhận ra rằng, dù Khát Vọng có đối mặt với khó khăn như thế nào thì chương trình Trại hè hàng năm phải có, nó trở thành văn hóa của nhà Khát Vọng.

 

Đó sẽ là sự kiện thường niên vào tháng 7, là ngày hội gia đình dành cho những đứa con xa của Khát Vọng. Những đứa trẻ bắt đầu có những lời hò hẹn vào những mùa gặp nhau tháng 7.

  • ☘️Có những đứa trẻ, vì nhớ các mẹ, nhớ các anh chị em trong cùng một gia đình Khát vọng mà mỗi mùa hè đến đều gửi thư, mong đợi từng ngày để được đoàn tụ cùng gia đình.
  • ☘️Có những đứa trẻ, chỉ mong đến Trại hè để có được những cái ôm trọn vẹn, những lời yêu thương và quan tâm, sẻ chia mà lâu nay con chưa hề nhận được.
  • ☘️Cũng có những đứa trẻ, chỉ mong đợi đến Trại hè để được vô tư hồn nhiên vui đùa bên gia đình mới, để được một lần quên đi những nỗi đau, những vất vả của cuộc sống mưu sinh, của trách nhiệm chăm sóc ông bà dù vẫn còn là đứa trẻ.


Bạn cần hỗ trợ?

Không thành vấn đề. Gọi cho chúng tôi ngay
0394.240.535

hay email chúng tôi :
quykhatvong@gmail.com



Quyên góp trực tuyến một cách an toàn

Khoản thanh toán được mã hóa và truyền an toàn bằng giao thức SSL.

Urgent Causes

Trại hè Khát Vọng

Những ngày tháng yêu thương

Trại hè Khát Vọng luôn được tổ chức với mục tiêu không chỉ là lan tỏa tình yêu thương, những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống với các học sinh Khát Vọng mà còn muốn lan tỏa ra khắp cộng đồng.

Trại hè Khát Vọng qua các năm

Trại hè Khát Vọng 2014

Trại hè Khát Vọng 2016 - Chủ đề "Đất mẹ"

Trại hè Khát Vọng 2019 - Chủ đề "Xây đắp nội lực"

Trại hè Khát Vọng 2015 - Chủ đề "Kết nối yêu thương"

Trại hè Khát Vọng 2017 - Chủ đề "Sống đẹp"

Trại hè Khát Vọng 2022 - Chủ đề "Gieo những mùa xanh"

Chia sẻ từ các con

KHÁT VỌNG LÀ NƠI ĐỂ VỀ

Vũ Trường Chinh – Con & TNV Khát Vọng

Tôi thẫn thờ nhìn ra con đường ấy, từng phút từng phút lại thấy những anh chị, những đứa em của mình rời đi khỏi Trại hè Khát vọng 2017. Trong lòng bỗng dâng lên những nỗi niềm thật bâng khuâng khôn tả. Dù biết rằng Trại hè kết thúc là lúc các em được về lại quê hương sau 1 tuần xa nhà nhưng sao bỗng thấy thật buồn, thật sợ hãi đến thế. Tôi buồn bởi sắp phải rời xa các em – những đứa em mà tôi luôn yêu quý và trân trọng, tôi buồn về hoàn cảnh của từng đứa, từng đứa một. Khi nghĩ về điều đó, trong lòng tôi bỗng thấy thật sợ hãi. Không biết rằng liệu sau khi Trại hè kết thúc, cuộc sống của các em sẽ ra sao? Không biết ở ngoài kia người ta có đối xử với các em bằng tình yêu thương, bằng sự trân trọng hay là những sự coi thường, tệ bạc đến từ những người ngoài xã hội kia?

Tôi thậm chí bàng hoàng khi chợt nghĩ rằng sẽ ra sao khi các em sống mà chỉ có một mình, không cha, không mẹ, không người thân trong căn nhà lụp sụp, hoang tàn ấy? Không biết các em làm sao có thể có được cái ăn, cái mặc, được học hành tử tế để có một tương lai tươi sáng hơn?

Tôi không tưởng tượng nổi các em phải làm gì khi phải gánh vác những khoản nợ hàng chục triệu của gia đình, cũng không thể hiểu nổi sẽ ra sao khi có em vừa mới mất đi người cha – người mà các em yêu quý nhất? Cuộc đời của các em liệu có thể thay đổi hay không? Đó là điều mà tôi không biết trước được.

Tôi rất mau nước mắt và tôi thừa nhận điều đó. Tôi không thể kìm lòng khi thấy Hoàng với đôi mắt không được lành lặn của mình vẫn từng ngày cố gắng học tập, vẫn luôn lạc quan dù cha đã mất, mẹ bị suy thận đang phải chạy chữa. Tôi khóc khi thấy Khánh vẫn ngày ngày học tập, sinh hoạt mạnh mẽ và kiên cường như chú chim non đương đầu với bão táp khi em đang vắng cha, vắng mẹ, ở một mình trong căn nhà sơ sài, nhỏ bé, khi từng bữa cơm hằng ngày đồi với em đã là điều quá khó khăn. Tôi cũng đau xót khi thấy những em không có khả năng chi trả tiền đi học, hàng ngày vẫn vừa đi học, vừa làm thêm chỉ mong có đủ cơm ăn, áo mặc, chỉ mong được học hành để có được tương lai tươi sáng hơn.

Tôi chợt thấy ấm áp và hạnh phúc khi thấy các em mình cứ mỗi năm lại được tụ họp, được yêu thương và chia sẻ trong một đại Gia đình khát vọng, nơi các em được chăm sóc, được yêu thương và được chỉ bảo những điều hay, lẽ phải. Nhìn những cái ôm, những giọt nước mắt chia ly, tôi hiểu các em đã thật sự gắn kết, yêu thương như một gia đình thực sự. Đúng vậy, Khát vọng thật sự là một gia đình lớn.

Trại hè kết thúc đồng nghĩa với việc gia đình Khát vọng lại phải xa cách sau một tuần ngắn ngủi. Sẽ không còn nữa những giây phút cùng học, cùng chơi, cùng ăn uống, vui đùa và chia sẻ. Cũng sẽ không còn nữa những tiếng gọi thân thương Anh Chinh, chị Mai, chị Gấu. Dù xa cách nhưng anh Chinh vẫn mong mấy đứa luôn vui vẻ, hạnh phúc và bình an, luôn cố gắng nỗ lực vươn lên, chiến đấu với khó khăn vất vả. Anh tin chắc các em sẽ chiến thắng, hạnh phúc và thành công trong một tương lai vô cùng tươi sáng. Hãy luôn nhớ rằng các mẹ, các anh chị và cả đại gia đình Khát vọng luôn bên cạnh, sẵn sàng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cũng như có những lời gợi ý, định hướng cho các em.

Như một dòng nước, một con sông, Khát vọng vẫn từng ngày, từng ngày chăm sóc, sẻ chia và vỗ về các con, tưới mát để tuổi thơ của các con sẽ vui vẻ, hạnh phúc, không còn là những buồn đau, bất hạnh. Bằng tất cả tình yêu thương và sự chân thành từ tận đáy lòng, tôi nguyện được làm một giọt nước nhỏ, được hòa mình vào dòng chảy, vào hành trình Khát vọng để tưới mát cho tuổi thơ, cho cuộc đời của các em, xoa dịu đi những nỗi đau, những ngày tháng bất hạnh trong cuộc đời của các em, để giúp cho những mầm non ấy mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn trước mọi sóng gió của cuộc đời, chờ đợi ngày những mầm non đó vươn lên, lớn mạnh, đơm hoa kết trái, trở thành những người có ích cho xã hội.

Cảm nhận về Trại hè Khát Vọng

Trại Hè đến cũng có nghĩa gia đình Khát Vọng của tôi lại được tụ họp. Gia đình tôi đã có thêm nhiều thành viên. Những ngày trại hè ngắn ngủi nhưng lại cho tôi cảm giác ấm cúng thân thương của không khí gia đình, của tình anh em thân thiết. Trại hè đến cũng có nghĩa những đứa con chúng tôi lại thêm 1 tuổi, chúng tôi dần trưởng thành hơn qua năm tháng. 

Một năm không phải là thời gian quá ngắn cũng không phải quá dài để chúng tôi được gặp mặt nhau. Bao cái ôm thân thương của người chị gái lần đầu tiên gặp mặt các em nhưng tưởng chừng đã thân quen tự bao giờ. Anh chị em từ khắp mọi nơi trên mọi miền Tổ quốc lần đầu được gặp nhau, giây phút ngỡ ngàng, rụt rè của các em bé, những ánh nhìn thân thương nhưng cũng đầy tò mò về các bạn mới “bạn đến từ đâu, bạn là ai”… Nhưng như có một sợi dây vô hình nào đó đã kéo chúng tôi đến gần nhau, các em đã không còn rụt rè, e ngại mà đã hòa đồng hơn, trao nhau những lời yêu thương, lời chia sẻ từ tấm lòng của mình. Trại hè đã cho chúng tôi có thêm bao niềm tin vào cuộc sống này, được gặp những diễn giả, những tấm gương vượt khó đáng tự hào. Tôi được gặp cô Hoàng Hồng Kiên- VĐV khuyết tật nhưng đầy nghị lực sống. Cuộc đời cô trải qua bao thăng trầm khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua nhưng cô đã đứng lên bằng chính niềm tin, nghị lực vào bản thân và đã có được hạnh phúc cho riêng mình. Tôi thật may mắn khi được ngồi tâm sự cùng cô, được cô chia sẻ và trao bao lời khuyên quý báu “Con đừng có sợ những gì không có, phải kiềm chế cảm xúc của bản thân, đừng mãi rơi nước mắt vì quá khứ, vì hoàn cảnh của bản thân, mà phải luôn mỉm cười và trân trọng những giây phút bây giờ con đang được ở bên mẹ. Đừng có mãi sống trong những kí ức của quá khứ mà phải mạnh mẽ như chú chim Đại Bàng vươn đôi cánh cao của mình bay khắp bầu trời ngoài kia, bởi có như thế, con mới là niềm tự hào của cha mẹ”. Tôi còn cảm nhận được bao giá trị quý báu từ bài học của cô Thu Hiền về “Trí tuệ Kim Cương”, “Gieo hạt giống- Tạo mầm xanh”. Hạnh phúc không chỉ là giữ nguyên những gì mình đang có mà hạnh phúc chính là khi mình biết sẻ chia, biết cho đi những gì mình đang có. Hạnh phúc là khi thấy những người em của mình được mỉm cười. Hạnh phúc là khi mình nhận được vô vàn những món quà vô giá của Tình Yêu Thương…

Gửi những người mẹ Khát Vọng của tôi!

Thật là một phép nhiệm màu khi con được gặp các mẹ, các mẹ như những bà tiên hiền lành mang bao niềm tin, tình yêu và những điều may mắn nhất . Con luôn cảm nhận được tình yêu mà các mẹ đã dành cho chúng con, lo lắng mỗi khi em trai bị ốm, luôn đứng sau động viên em gái mỗi khi vấp ngã hay chưa tự tin đứng lên, mỉm cười thật tươi khi chúng con nắm tay nhau chơi đùa vui vẻ. Cám ơn mẹ Dung luôn dịu dàng bao dung như mẹ Trái Đất luôn bao bọc chúng con vào lòng. Mẹ Phong Lan, mẹ Dương Hà luôn mang đến cho chúng con bao nụ cười, giúp chúng con cảm nhận bao điều tươi đẹp giữa cuộc sống này, giọng nói của 2 mẹ ấm áp vui tươi truyền cho chúng con bao cảm hứng để sống với thiên nhiên tươi đẹp. Mẹ Hà Nguyễn vừa như người cha nghiêm đưa chúng con đi vào nề nếp vừa như người mẹ dịu dàng yêu thương chúng con. Cám ơn mẹ Hạnh Nguyên, Hạnh Nguyễn mẹ Mai Lê cũng luôn như người chị gái yêu thương, che chở cho những người em bé bỏng của mình. Đặc biệt, con rất vui và hạnh phúc khi được gặp mẹ Hoài Thu, tuy thời gian chúng ta gặp nhau chưa phải là dài nhưng con rất biết ơn vì chúng ta gặp được nhau, cám ơn mẹ đã luôn bên con mỗi khi con buồn, ôm con mỗi khi con khóc và quan tâm chăm sóc mỗi khi con ốm, động viên con mỗi khi con khó khăn, mệt mỏi; cảm ơn vì mẹ đã tin tưởng con, luôn chia sẻ với con bao niềm vui, bao nỗi buồn. Mẹ luôn đứng đằng sau âm thầm quan tâm che chở cho bao đứa em bé bỏng khác, con tin rằng bao nỗi vất vả của mẹ sẽ không hoài phí bởi chúng con- những người con Khát Vọng sẽ luôn bên mẹ và trân trọng những gì mẹ đã hy sinh vì chúng con. 

YÊU CÁC MẸ NHIỀU! 

Những ngày ở trại hè đã cho các em tôi thái độ sống tích cực hơn, tự tin hơn và biết trải lòng nhiều hơn. Giờ này tuần trước chúng tôi còn đang nắm tay nhau, đang ngồi cùng nhau xem các tiết mục văn nghệ, được ngồi cùng nhau trên chiếc thuyền vươn ra ngoài biển. Chuyến đi Nam Định thật sự là bước đổi thay trong em. Em tự tin hơn để thể hiện tài năng của bản thân, em biết quan tâm chăm sóc những người em bé hơn như những người anh người chị ruột trong gia đình. Các em háo hức, trầm trồ, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp bao la của biển, hạnh phúc nắm tay nhau chơi đùa cùng sóng biển. Những hồi ức ấy có lẽ là những kỉ niệm mà các em mãi không quên.

Gửi những người em mà tôi thương!

Chị rất vui và hạnh phúc khi thấy các em thay đổi, khi thấy các em vui vẻ trong những ngày chúng ta bên nhau. Chị hạnh phúc khi nhìn thấy sự thay đổi từ Công, Sơn. Không còn là những chàng trai rụt rè, mệt mỏi với gương mặt lúc nào cũng ánh lên nét buồn của năm ngoái, giờ đây, hai em thật sự đã lớn, đã trưởng thành thành những chàng trai vui tươi, tự tin trước bao người để thể hiện tài năng của mình. Các em ngày một thay đổi tích cực hơn, sự thay đổi của các em cũng chính là sức mạnh thay đổi bao tâm hồn của những người em khác trong gia đình để có được niềm tin trong cuộc sống. 

Đạt à! Một năm qua cũng có thể nói là vừa để em cảm nhận và thấm thía những gì mà em đã trải qua. Một năm không phải là quá thành công, nhưng cũng không phải là thất bại. Quan trọng là em biết đứng dậy sau thất bại ấy và thay đổi suy nghĩ của bản thân mình. Hy vọng năm nay sẽ là khởi đầu mới, là tương lai mới giúp em hoàn thiện ước mơ của mình. Đừng buông tay vì mọi người luôn bên em. 

Em trai Trường Chinh yêu dấu! Ba năm kể từ khi chị em mình quen nhau, từng ngày từng ngày em dần trưởng thành trước sự yêu thương của bao người. Chị hạnh phúc vì được làm chị của em. Hạnh phúc vì mình được em tin tưởng như người chị gái thân thuộc cùng em chia sẻ bao nỗi buồn, niềm vui trong cuộc sống. Từ em, chị cũng dễ mở lòng hơn với người em trai của mình. Cám ơn em đã động viên luôn bên chị .

Trại hè đã cho chị biết và gặp thêm bao người em trai người em gái mà lần đầu chị được gặp, nhưng cứ như một sức mạnh thôi thúc, cứ tưởng chừng chúng ta đã quen thân tự bao giờ. Tôi yêu em và thương em, một người anh của 3 đứa em nhỏ tại vùng đất Quảng Nam. Vinh à, hãy mạnh mẽ vì có biết bao nhiêu người khác còn chưa làm được những điều mà em đã và đang làm. Lần đầu gặp mặt nhưng chúng tôi cảm nhận được tình yêu của người em trai khao khát cái ôm, cái nắm tay của những người anh người chị đến với mình. Có lẽ, luôn phải là người anh lớn trong gia đình, luôn phải quan tâm các em của mình để rồi lúc nào đó có ai quên rằng chính em cũng cần được quan tâm, cũng cần được chia sẻ. Trong những ngày ở Trại hè, em luôn bên tôi và chị Thùy Trang, sẵn sàng chia sẻ hoàn cảnh của bản thân cùng ước mơ của bản thân mình. Em mong sao mình có thể kiếm đủ tiền để cho em My, Tín tiếp tục học lên cao nữa, để có tiền chữa bệnh cho em gái Trà, mong sao ba mẹ mãi luôn bên các em. My òa khóc khi sợ rằng một ngày nào đó ba sẽ rời xa các em nhưng My à, hãy luôn nhớ lời cô Hồng Kiên chia sẻ nhé, hãy luôn trân trọng những giây phút mà em được ở bên ba và hãy luôn mỉm cười em nhé. Tôi thương các em, chàng trai tuy còn nhỏ tuổi nhưng đôi tay đã đầy vết chai sạn, đôi chân đã đầy vết sẹo do những sự cố, thương người em gái dù bệnh tật, dù mệt nhưng vẫn phải cố dậy để chăn trâu, để đi cắt cỏ. Liệu rằng trong chúng ta có ai tin rằng một bữa ăn chúng ta hết bao nhiêu tiền nhưng với nhà em, 20 nghìn ít ỏi lại là chi tiêu cho cả gia đình 6 người ăn trong 2 ngày. Tôi và chị Thùy Trang không khỏi nghẹn ngào khi em chia sẻ. Và 2 chị em tôi cũng thật hạnh phúc khi biết rằng chúng tôi là người đầu tiên giúp My có một ngày sinh nhật hạnh phúc nhất, có bánh kem, có những lời chúc từ chị mà bé đã hằng ao ước từ lâu. My thật vui và ngày đêm vẽ những bức tranh tuyệt đẹp để gửi chúng tôi:“hy vọng 2 chị đừng quên em nhé”. Do khoảng cách về địa lý, chúng tôi không thường xuyên gặp mặt nhau nhưng em hãy tin rằng, 2 chị sẽ không quên 4 anh em, sẽ luôn bên các em và sẽ mãi cầu chúc cho em những ngày sinh nhật ý nghĩa nhất. 

Một buổi chiều, tôi ngồi tâm sự và biết được rằng em cũng có một hoàn cảnh như tôi, cũng khao khát một bờ vai chở che của ba. Nhật Minh à! Bên cạnh chúng ta còn có mẹ, còn gia đình Khát Vọng luôn bên chúng ta. Có lẽ em chính là người tiếp cho chị bao sức mạnh về sự tự tin, về tình yêu mà em đã dành cho mẹ của mình. Cám ơn em, người em gái thân thương!

Tôi hạnh phúc khi mình có biết bao người em, mỗi em có một hoàn cảnh khác nhau nhưng tôi tin, chúng tôi luôn nhìn về một phía với trái tim nồng nàn tình yêu thương, và đôi tay luôn nắm chặt cùng nhau để tạo ra sức mạnh to lớn hơn.

Gửi những người anh trai chị gái của em!

Chị Thu Bụi Phấn à, em vui vì có thêm người chị gái như chị, nghị lực của chị luôn tạo ra sức mạnh to lớn tiếp sức cho những người em chúng em. Cám ơn chị đã đến với gia đình này,gieo những hạt mầm tươi đẹp đến với chúng em. Yêu chị!

Anh Thoại Kỳ à, anh Thức à, cám ơn hai anh đã làm người anh trai tuyệt vời của em. Em sẽ nhớ mãi những giây phút mà chúng ta bên nhau, chia sẻ cùng nhau. Cám ơn anh đã cho em cảm giác ấm áp thân thương của người anh trai, của người ba mà em hằng ao ước. Hy vọng rằng dù xa nhau nhưng tình cảm của chúng ta sẽ mãi không thay đổi anh nhé!

Mỗi một Trại hè qua đi để lại trong tôi bao cảm xúc, giúp tôi cảm nhận được bao tình yêu của gia đình đoàn viên. Nhưng rồi chúng tôi lại phải trở về với cuộc sống riêng, với gia đình riêng. Dù xa nhau nhưng chúng tôi luôn nghĩ về nhau, luôn hướng về nhau với bao trái tim luôn đập cùng một nhịp. Tôi xin được lấy những dòng viết này để gửi gắm đến những người em của tôi, những người bạn đồng hành cùng tôi. Cám ơn anh- người anh luôn là tấm gương để tôi vươn lên. “Chúc mọi người luôn năng động, gặp nhiều may mắn nhé! Hãy luôn mỉm cười như HOA HƯỚNG DƯƠNG, vững tin mạnh mẽ như chim ĐẠI BÀNG, may mắn như cây BỐN LÁ, luôn gieo yêu thương cho nhau nhé mọi người! Hãy nhìn xuống để thấy mình may mắn hơn nhiều người để mình thêm trân trọng và sống xứng đáng, ý nghĩa hơn! Hãy nhìn lên để luôn cố gắng không ngừng, để hoàn thiện bản thân mình hơn! Tôi rất yêu mọi người, yêu cuộc sống này!”

CẢM ƠN KHÁT VỌNG ĐÃ TIẾP THÊM NGHỊ LỰC CHO CON!

Khát Vọng- Bến đỗ cuộc đời

Vu Chi Mai, Thu 4 ngay 12 thang 07 nam 2017

Dẫu biết cuộc đời giống như những sân ga, ta là con tàu đi qua nhiều bến đỗ, và hợp rồi tan là cái lý thường tình của cuộc sống, vậy mà sao trước giờ phút chia tay ấy, lòng tôi xao xuyến quá, như muốn níu thời gian dừng lại để gia đình Khát Vọng được cùng ngồi lại bên nhau chia sẻ tâm sự, cùng bên nhau, như con tàu chẳng muốn rời khỏi sân ga, rời khỏi bến đỗ cuộc đời.

Trại hè Khát Vọng đã diễn ra thành công tốt đẹp với biết bao niềm hạnh phúc vỡ òa, đó là nơi gia đình chúng tôi được gặp lại nhau sau một năm xa cách, là nơi những đứa em tôi được sống và cảm nhận tình yêu thương của một đại gia đình hạnh phúc. Tôi còn nhớ như in vòng tay ấm áp của mẹ Dung luôn dang rộng để chào đón các em Quảng Nam sau một ngày đường để đến với Trại hè. Không còn đâu cái mệt mỏi sau một chặng đường dài, không còn đâu những gương mặt say xe ủ rũ mà giờ đây chỉ còn những nụ cười, những gương mặt rạng rỡ khi được gặp mẹ, được gặp đại gia đình sau bao ngày xa cách.

Những chuyến xe lăn bánh đón các các mầm non đã về với trại hè Khát Vọng. Giây phút rụt rè, bỡ ngỡ do lần đầu gặp mặt, chỉ dám đứng nép một chỗ nhìn các bạn. Chắc có lẽ chưa bao giờ nói chuyện với người lạ, chưa bao giờ đứng trước đám đông để hát cho mọi người nghe. Nhưng sự rụt rè lạ lẫm ấy đã bị xóa tan bởi sự kết nối yêu thương của các mẹ, các anh chị. Tôi nhận thấy gương mặt bừng sáng lạ kì của cậu em trai tên Khánh- Phú Yên. Em đã từng ước một lần duy nhất được tìm về với vòng tay ấm áp yêu thương của mẹ, được sà vào lòng mẹ để được ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Thế nhưng, định luật vô thường đã cướp đi ba mẹ em và em phải tự đứng trên đôi chân của mình. Có lẽ chính hoàn cảnh nghiệt ngã kia đã khép kín lòng em, chưa một lần chúng tôi thấy e cười. Rồi như một điều kì diệu, gương mặt em bừng sáng lên nụ cười bởi nơi đây em được chơi, được sự chăm sóc yêu thương của những người mẹ Khát Vọng.

Niềm hạnh phúc như được nhân đôi khi chúng tôi thấy được sự trưởng thành của các Mầm non Khát Vọng. Đó là sự trưởng thành của Sơn, không còn là một cậu bé ít nói, thụ động trước kia, giờ đây em đã trở thành một người anh trai chủ động luôn quan tâm lo lắng cho các em nhỏ. Đó là sự trưởng thành của một Đức Huy điềm tĩnh chính chắn thay vì một cậu học sinh còn ham chơi. Các mầm non dần lớn lên trở thành những cô cậu sinh viên đầy nhiệt huyết và sức mạnh của tuổi trẻ, trở thành anh chị lớn dẫn dắt các em bởi chính các em, những mầm non Khát Vọng như Hoài, Vinh, Ngọc sẽ là những tấm gương tuyệt vời để các em noi theo. Đặc biệt hơn, với mỗi người con Khát Vọng, dù cuộc sống vật chất có khó khăn là bao, nhưng cuộc sống tinh thần luôn căng tràn, ẩn sâu trong tim em luôn có ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy, ngọn lửa của NIỀM TIN VÀ NGHỊ LỰC, ngọn lửa sức mạnh để các em có thể vượt qua giới hạn của bản thân mình. Đó là hình ảnh của em trai Hoàng vẫn quyết tâm leo 6km đường núi cùng các bạn dù đôi mắt đã không còn sáng. Nhưng với em, mọi khó khăn chỉ như ranh giới mỏng manh chỉ cần ta dũng cảm bước qua ranh giới ấy thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Bao nhiêu con người, bao nhiêu hoàn cảnh, bao nhiêu tính cách… và sau này sẽ có biết bao số phận được tạo ra từ hơn 100 đứa trẻ đang tụ họp ở đây. Tôi không dám tưởng tượng một trong những đứa em tôi đang ngồi đây, cứ giữ những suy nghĩ và hành động sai lệch để vào đời thì tương lai của em tôi liệu có gắn liền với hạnh phúc không? Nhưng tôi tin các em tôi sẽ thay đổi sau trại hè này. Các em được học tập rèn luyện những kỹ năng để “ sống đẹp”, để trở thành những bông hoa đầy hương sắc đến với cuộc đời, tỏa hương lành đi xa và cho những trái thật ngọt.

Tôi thầm cảm ơn tất cả đã đưa tôi và các em đến với đại gia đình bởi mái nhà Khát Vọng giống người lái đò, những chuyến đò chở đạo và cái đẹp, những chuyến đò mang toàn cái chân, cái thiện đến cuộc đời, chở đầy tình thương một cách vô điều kiện mà không hề thu phí. Có lẽ với các em bây giờ, “ người lái đò kia” đã lái cuộc đời các em qua một hướng khác, hướng đi tích cực trong đời sống với cái nhìn đầy cảm thông, tha thứ và bao dung. Riêng tôi, tôi thấy những biến chuyển rõ ràng trong con người các em, yêu đời, hay mỉm cười và chịu tiếp cận với người lạ hơn. Không còn giữ cái im lặng đến đáng sợ mỗi khi có tâm sự nữa. Tình yêu thương thật là diệu kì, như một sợi chỉ đỏ gắn kết mọi người gần nhau hơn. Hạnh phúc thật nhiều khi các em biết chia sẻ, cảm thông và bao dung với mọi người,hạnh phúc vì cho đi mà không cần phải nhận lại những lời cảm ơn. Hạnh phúc vì được nhìn thấy nụ cười hân hoan rạng rỡ trên môi em hay hạnh phúc vì giờ đây chúng ta đã mãi mãi trở thành gia đình của nhau.

Tận đáy tâm can, đặt vào nơi sâu nhất trong trái tim, con nhận ra, dù bể đời có bao la đến đâu, thì con tin rằng: “con sẽ không bao giờ lạc lõng cô độc, bởi phía cuối con đường kia con vẫn luôn có đại gia đình Khát Vọng bên cạnh, luôn có một bờ vai lớn để con tựa vào những lúc mệt mỏi, có một vòng tay ấm áp sẵn sàng đón con về, lúc con vấp ngã”.

Thương mến Trại hè

Nguyễn Văn Trung – Tình nguyện viên

Chào các em! Giờ này các em chắc về nhà an toàn rồi, anh rất vui khi nhận được những tin nhắn cuộc gọi “anh ơi em về tới nhà rồi, em lên xe rồi, anh về lâu chưa…”. 

Anh mới tỉnh đây, khi bên cạnh anh không phải là những đứa bé đáng yêu tinh nghịch và nhớ đến những lần chợt tỉnh giấc khi lo cho các em, sợ các em ngủ đạp chăn, sợ các em lạnh, sợ các em không ngủ quen. 

  • 01 tuần của những cảm xúc bị dồn nén khi nhìn những em như Khánh- những vết thương vết sẹo để lại trên người cũng như tâm hồn của em một đứa bé như vậy đã phải chịu mọi nỗi đau mà ngay cả một người lớn cũng khó có thể vượt qua. Tôi biết “dẫu sao muôn sự tại mình” nhưng một đứa bé như em đã làm gì đâu mà ông trời lại để em phải gánh những đau khổ về mặt thể chất và tinh thần mất đi cả những người thân yêu nhất bên cạnh? TẠI SAO? VÀ TẠI SAO? Hình ảnh của em luôn ám ảnh trong tâm trí tôi làm tôi thấy thật sự ray rứt trong lòng. Những lúc gặp em, tôi cũng cũng chỉ biết tạo cho em những niềm vui nhỏ nhỏ ôm ấp đứa bé trong vòng tay của mình để em có thể cảm nhận được sự ấm áp, tình thương.
  • 01 tuần sống cùng các em để cảm nhận thấu hiểu chia sẻ nỗi đau của các em phải vượt qua. Một tuần tôi gặp tất cả các em nhưng tôi chưa bao giờ dám hỏi về hoàn cảnh khó khăn các em phải vượt qua vì tôi sợ, tôi sợ gợi lại những kỉ niệm nỗi đau các em phải trải qua và rồi lại phải buồn thêm một lần nữa. Tôi chỉ quan sát các em, tự tìm hiểu về gia đình hoàn cảnh của các em và động viên khích lệ tinh thần các em mong các em có thế lạc quan hơn chiến thắng chính bản thân mình.
  • 01 tuần cũng có những niềm vui và nỗi buồn nhưng tôi chưa bao giờ khóc và cố gắng tạo thật nhiều tiếng cười cho các em mặc dù trong lòng rất buồn nhiều khi tôi muốn khóc để quên đi nỗi buồn đó nhưng tôi không làm được. Tối qua về nhà, sau khi chia tay các em, trong lúc không tỉnh táo điều tôi nghĩa đến là các em Khánh, Hoàng, Thường… và rồi nước mắt cứ tràn ra. Và những hình ảnh em nhỏ lại hiện ra làm tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi tìm thấy sự đồng cảm với các em và mong các em luôn mạnh mẽ, lạc quan vượt qua mọi khó khăn thử thách. Có thể tôi không giúp được các em nhiều nhưng tôi sẽ dùng hết khả năng có thể để giúp các em cảm thấy hạnh phúc, cười nhiều hơn. Niềm hạnh phúc to lớn của tôi là thấy niềm vui, tiếng cười, niềm hạnh phúc của các em mỗi ngày.
  • 01 tuần trại hè kết thúc cũng là khởi đầu cho cuộc sống mới lạc quan hơn, có những tiếng cười vui vẻ thực sự, và là khởi đầu cho năm học mới. Mong các em chăm chỉ học tập để các em thu nhận được những gì cần thiết cho cuộc sống sau này. Và hẹn mọi người và các em trong trại hè năm sau.

Như một người bạn của tôi nói: “150 em có thể viết lên 150 câu chuyện, 150 bài báo đầy cảm động, nghị lực đầy tinh thần lạc quan”. Phải nói các em vẫn còn thực sự may mắn khi đến với Khát Vọng. Các em vẫn được sự quan tâm chăm sóc của các cô, các anh chị TNV có thể chưa đủ để bù đắp cho các em nhưng cũng một phần nào đó xoa dịu nỗi đau của các em để các em có những tiếng cười và tự tin hơn giao tiếp với mọi người, không mặc cảm với cuộc sống hiện tại và giúp các em vững bước trên con đường sắp tới, “làm người” đúng nghĩa.

Cảm ơn người đưa tôi đến với Khát Vọng cho tôi cơ hội để làm một cái gì đó cho các em nhỏ ở đây để tôi thấy thực sự hạnh phúc niềm hạnh phúc mà khó có thể tìm được!

Cảm ơn các em nhỏ đã đem đến cho tôi niềm hạnh phúc, tôi học hỏi được sự lạc quan nghị lực phi Thường và thực sự thấy cảm phục các em!

Cảm ơn các cô, các chị đã thực sự tin tưởng thương yêu con!

Cảm ơn các chị, các bạn, các em TNV ở bên giúp đỡ tôi chăm sóc các em và hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao!

Cảm ơn!

1h30

TRẠI HÈ_ MỘT MÙA HÈ ĐẦY CẢM XÚC

Bùi Thị Hải Anh _ Tình Nguyện Viên

Trước đây, đối với tôi, hè là thời gian nếu không phải để nghỉ ngơi bên gia đình, vui chơi cùng bạn bè, thì cũng để tất bật đi học thêm, làm thêm. Nhưng năm nay lại có chút khác biệt. Mùa hè này mang lại cho tôi một cái nhìn mới về giá trị của con người cũng như cuộc sống. Thật may mắn khi năm nay tôi có cơ hội được tham gia trại hè của Quỹ Khát vọng. Cũng chính trong đợt trại hè này, tôi đã học được không ít điều.

Từ lâu tôi đã biết đến Quỹ Khát vọng qua một người bạn của tôi hay cũng chính là một người con trưởng thành từ quỹ – Chi Mai. Hằng ngày vẫn thường nghe Chi Mai kể về quỹ, tôi cảm thấy càng ngày càng tò mò về quỹ và điều gì khiến cho các em trong quỹ có động lực để tiếp tục cố gắng thay đổi tương lai của mình như vậy. Và quả thực đến khi được tham gia trại hè do quỹ tổ chức tôi mới nhận ra động lực ấy chính từ tên quỹ, hai chữ – Khát vọng. Khát vọng truyền lửa cho các em, thôi thúc ý chí nghị lực vươn lên trong cuộc sống, bất chấp hoàn cảnh không được như bao em khác. Có lẽ, một tuần không đủ để tôi hiểu hết được về quỹ và các em như các bạn, các anh, các chị tình nguyện viên và các cô – những người gắn bó đã lâu cùng quỹ, thế nhưng tôi cảm nhận được tình cảm của mọi người dành cho nhau thật quá đỗi chân thành, mộc mạc mà sâu sắc như những người thân trong gia đình. 

Tuy chỉ diễn ra trong một tuần ngắn ngủi nhưng những gì mà trại mang lại sẽ trở thành một trong những ký ức đẹp đẽ cho với tất cả những ai tham gia, từ các em nhỏ trong quỹ đến những bạn tình nguyện viên và các cô đã sáng lập ra quỹ này. Tôi được biết nhiều em không dễ dàng gì mới có thể đến với trại hè. Những ngày đầu mới đến, có những em vì đã tham gia trại hè trước nên rất nhanh chóng hòa đồng với mọi người, nhưng cũng có những em vẫn còn rụt rè nhút nhát, ngại giao tiếp với các bạn. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên em được ra Hà Nội cũng như được gặp nhiều bạn mới từ nhiều vùng trên cả nước đến như vậy. Thế nhưng các em đã nhanh chóng hòa đồng, thân thiết với nhau, coi nhau như anh em, chị em trong nhà.

Trại hè là nơi để các em đoàn tụ, giúp các em gắn kết, mở rộng lòng hơn với những người xung quanh và mang lại cho các em những trải nghiệm mới mẻ. Có lẽ, các em sẽ chẳng thể nào quên được chuyến đi về vườn quốc gia Xuân Thủy- Nam Định. Các em cùng nhau hát, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau diễn kịch,… Một chuyến đi đầy thú vị với bao điều mới lạ mà không chỉ các em mà ngay cả với các bạn tình nguyện viên chúng tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi được đi tàu, được thăm quan chòi ngao, được chiêm ngưỡng một vùng rừng ngập mặn rộng lớn đến như vậy… Được tận mắt chứng kiến những nụ cười vô tư, hồn nhiên ấy, mọi tất bật của cuộc sống thường ngày dường như đều tan biến hết. 

Trại hè không chỉ là nơi để các em tụ họp, vui chơi, học tập, mà còn là nơi để các anh chị tình nguyện viên học hỏi được rất nhiều điều. Có lẽ tôi sẽ khó mà có thể quên được bài học về trí tuệ kim cương của cô Thu Hiền, bài học của tấm gương vượt khó đáng tự hào – cô Hồng Kiên đó là bài học về cỏ bốn lá, chim đại bàng cùng với câu chuyện của chính bản thân cô, về cuộc đời đầy thăng trầm khó khăn, tưởng chừng như không vượt qua nổi nhưng bằng niềm tin cũng như nghị lực của mình, cô đã vượt qua hết thảy và tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Hay được nghe chuyên gia dinh dưỡng Trần Lan Hương chia sẻ, còn cả những bài học thú vị của anh Minh Đức, của bà Kim Dung…và rất nhiều nữa. Nhưng đối với tôi, ấn tượng hơn cả vẫn là chị Milena. Chị quả thật xứng với cái tên thiên sứ tình yêu của mình. Chị mang tình yêu đến, dùng tình yêu, giúp các em bỏ qua những mặc cảm tự ti của mình để trở nên mở lòng hơn, mạnh mẽ hơn, tự tin trước mọi người. 

Đến với trại hè, tôi không đơn thuần chỉ là đi tình nguyện như trước. Mà là đến với một đại gia đình lớn. Trở thành một thành viên gia đình lớn ấy. Tại đây, tôi được gặp rất nhiều em nhỏ cũng như được nghe về câu chuyện của các em. Có lẽ tôi khó mà có thể quên được những câu chuyện của các em, câu chuyện về Vinh, một người con của đất Quảng Nam. Vinh là anh của  ba đứa em nhỏ, dù còn nhỏ tuổi, nhưng vì hoàn cảnh, em đã phải ra ngoài kiếm việc làm thêm kiếm tiền phụ giúp gia đình. Thật xót xa khi đáng lẽ ở tuổi đấy em phải được tập trung vào học tập, vô lo vô nghĩ thì em lại phải gánh vác trách nhiệm gia đình to lớn. Nghe Chi Mai kể về mơ ước của em mà tôi không khỏi rưng rưng nước mắt. Em nói em chỉ mong sao mình có thể kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho em gái, cho các em tiếp tục đi học. Câu chuyện của Thu ở Hải Dương: Sức khỏe em không được tốt vì mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Tôi nghe mọi người nói năm ngoái sức khỏe em rất yếu, hầu như mọi việc đều phải nhờ mẹ giúp. Nhưng năm nay, sức khỏe em đã tốt hơn. Em có thể tự mình chăm sóc bản thân. Nhưng em vẫn còn rất tự ti, nhút nhát, chưa thực hòa đồng với mọi người. Thật sự tôi chỉ muốn nói với Thu rằng: Thu à, cuộc đời vốn không hoàn mỹ vì vậy hãy cố gắng mở lòng hết sức khi còn có thể để ít nhất sau này không phải nuối tiếc vì bất cứ điều gì, hẹn gặp lại em – cô giáo tương lai. Hay như câu chuyện của Ngọc. Bố em qua đời đột ngột bỏ lại em và người vợ bệnh tật. Gia đình mất đi lao động chính, mẹ em lại bị bệnh, một mình em phải chăm sóc mẹ. Chi phí sinh hoạt ở vùng đất thủ đô ngày càng đắt đỏ chưa kể đến tiền thuốc thang của mẹ. Nhưng cũng may mắn thay nhờ có sự giúp đỡ của mọi người, đặc biệt là quỹ Khát vọng. Em đã tiếp tục con đường học tập của mình, luôn là học sinh giỏi nhiều năm liền. Tôi gặp em cũng chính trong đợt trại hè này. Thật khó mà tin được cậu bé luôn mỉm cười lạc quan ấy lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Còn rất nhiều, rất nhiều những câu chuyện khác nữa mà tôi không thể nào kể hết được. Nhưng có một điều tôi biết chắc là tôi thật sự khâm phục nghị lực phi thường ấy của các em. Bởi lẽ, nếu chính tôi trong hoàn cảnh ấy cũng chưa chắc đã kiên cường đến vậy. Cảm ơn các em đã cho tôi một cái nhìn mới hơn về cuộc sống. Để tôi cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn còn cả cha, cả mẹ, vẫn được học hành tử tế mà chưa phải vướng bận gì nhiều. 

Trại hè không chỉ giúp tôi có thêm những người em yêu quý mà còn có thêm cả những người bạn, người anh, người chị là những tình nguyện viên đồng hành của quỹ. Đó là anh Thức, anh Sáng, anh Kỳ, chị Thảo, chị Trang, chị Thu, Minh Thùy, Trường Chinh, Hoàng Yến hay cô em thầm lặng Thu Trang – người luôn giúp chúng tôi lưu giữ những khoảnh khắc tuyệt vời … Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn bên tôi, giúp đỡ tôi. 

Những người cuối cùng tôi không thể không cảm ơn chính là các cô trong Quỹ Khát vọng. Xin phép các cô cho con được gọi các cô bằng cô và xưng con như Chi Mai. Con thực sự rất khâm phục cũng như biết ơn các cô khi đã lập ra Quỹ Khát vọng này. Quỹ không chỉ giúp các em thiệt thòi nhưng hiếu học về điều kiện vật chất mà Quỹ còn trao cho các em tình yêu thương, sự cảm thông như những người thân trong nhà. Và quả thật, bằng tình yêu thương ấy, Quỹ Khát vọng đã thực sự trở thành một đại gia đình, là nơi hội tụ của các trẻ em nghèo hiếu học trên cả nước. Đến với Khát vọng, các em như được về với chính gia đình thân yêu của mình vậy. Các em nhận tình yêu thương từ các mẹ trong quỹ, cũng cho đi tình yêu thương của mình. Cũng chính ở đây, các em có thêm không biết bao nhiêu người mẹ, người anh, người chị, người em mới. Quả thật điều này thật không dễ dàng gì nếu như không có những người như cô Dung, cô Hà, cô Thu, cô Phong Lan… và còn nhiều nhiều cô khác – những người đã hy sinh một phần hạnh phúc của mình để chia sẻ cho các em. Con xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới các cô vì đã cho con cơ hội được trở thành một thành viên trong gia đình Khát vọng của mình, để con có hội được gặp gỡ cũng như góp một phần sức lực của mình để giúp đỡ các em nhỏ.

CẢM ƠN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI !!!

Đóng góp ý kiến